Ôi trời, không biết là sự ưu ái hay là sự trừng phạt, đấng tạo hóa đúng là chơi xỏ loài người, ngài tạo ra muôn vật trên thế gian và cho nó cách duy trì nòi giống. Tất cả các sinh vật đều có cách duy trì nòi giống một cách đúng mực. Động vật chỉ có nhu cầu giao phối khi tới mùa hay chu kỳ sinh sản, ngay cả với những loài anh em gần loài người nhất. Duy chỉ có loài người từ khi đến tuổi phát dục lúc nào cũng thèm muốn thể xác, nhục dục, nó như căn bệnh kinh niên không bao giờ chữa khỏi, nó ngày đêm thôi thúc con người lao vào địt bọp.
Loài vật chỉ dùng nó để duy trì nòi giống thì hầu hết loài người lại dùng nó vào việc thõa mãn dục vọng, thõa mãn sự thèm muốn điên cuồng. Vì nhục dục loài vật duy trì được giống nòi, vì nhục dục loài người được đủ thứ: hạnh phúc, sung sướng, khổ đau, cay đắng, hận thù, tủi nhục, chiến tranh, hủy hoại đồng loại, hủy hoại chính mình… Xưa nay những sự khổ đau, trầm luân nhất trần thế nhân loại có gì khác ngoài sự liên quan đến thèm khát nhục dục ( hay núp dưới một danh từ đẹp đẽ hơn, mĩ miều hơn: tình yêu).