Cái trò đã thức đêm mới biết đêm dài thật! Tôi nằm trằn trọc mãi mà trong đầu cứ nghĩ đến miên man đủ mọi thứ chuyện trên đời, giấc ngủ cứ chập chờn mộng mị, kiểu nửa thức nửa ngủ vậy! Trong cơn gà gật ấy, hai bàn tay mát lạnh đang nhẹ nhàng xoa lên hai bên thái dương tôi, một cảm giác dễ chịu thư thái đến vô cùng cứ dìu dịu, lan dần trong tôi, đâu đây một mùi hương dịu nhẹ của con gái cứ luẩn quẩn trong khứu giác tôi, hình như tôi đang đi vào một giấc mơ thì phải. Trong cơn mơ ấy, bất giác đôi bàn tay tôi đưa lên nắm lấy đôi bàn tay đang dịu dàng xoa xoa vào thái dương tôi, chợt một tiếng thở dài tuy rất nhẹ nhưng cũng khiến tôi giật mình tỉnh hẳn giấc mộng. Không phải tôi đang mơ, mà sự thực Hân (con bé chị) đang đứng trước đầu giường tôi, có lẽ khi nãy đi ngủ tôi đã không khép cửa phòng cho mát vì trời vừa mưa xong nên em vào phòng tôi lúc nào mà tôi không hay!
Em chợt giật mình rút tay lại, nhưng đôi tay tôi vẫn nắm chặt tay em ấp vào 2 bên thái dương mình, em nói:
– Anh đỡ đau đầu chưa?
– Đỡ nhiều lắm! Khuya quá rồi, đi ngủ đi em!
– Ừ…