– Mầy đừng có lo. Mồm mép tao của dân bán bảo hiểm như tao hỏng đến nỗi dỡ đâu.
– Cứ tự nhiên. Vừa nói Đạt vừa móc tiền thảy lên bàn rồi khều Lợi ra về.
Quỳnh đã no nhưng vẫn còn ngồi lại bàn ăn, nàng giả bộ cắm cúi ăn để lắng tai nghe. Đạt như vô tình, nói tiếp với vợ :
– Cái thằng Mạnh coi vậy mà hỏng được. Tưởng nó hiền lành. Dè đâu, trong sở có con thư ký mới vô làm là nó đớp liền. Tối nào hai đứa nó cũng đưa nhau đi ăn, đi nhảy hết.