Bích vừa đi vào trong bếp thì tôi liền đứng ngoài cửa hé mắt nhìn trộm. Tiếng Mẹ nói với Bích:
– “Thằng Tùng đi ngủ rồi à? Chắc nó cũng say lắm đấy.” – “Chẳng say quắc cần câu rồi.” – “Uống nhiều như thế chẳng say. Thôi mẹ cũng không uống nữa đâu, người cũng thấy lơ mơ lắm rồi.”
Tôi đứng nghe lỏm hai mẹ con nói chuyện một lúc thì thấy chưa có gì đáng để xem nên thu mình ra phòng khách. Nhà bố mẹ tôi chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ nên khi hai vợ chồng tôi về chơi thường ngủ ở phòng khách trên chiếc ghế salon. Bố tôi mua chiếc ghế salon có thể kéo được ra cho hai người nằm để đề phòng vợ chồng tôi về chơi. Tôi kéo chiếc ghế ra rồi nằm lên suy nghĩ vẩn vơ. Kể ra tôi cũng thấy hơi say thật chứ không phải là giả vờ. Nằm được vài phút tôi chợt nảy ra một âm mưu đen tối. Tôi bật dậy nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của bố mẹ và thản nhiên cởi hết quần áo ra để chừa mỗi chiếc quần sịp trên người rồi leo lên giường nằm. Tôi làm vậy là bởi từ phòng ngủ có thể nhìn qua khe cửa và có thể nhìn thấy hết mọi người làm gì ở phòng khách. Còn nếu tôi ở phòng khách thì rất khó nhìn được vào bên trong phòng ngủ nếu như mẹ đóng kín cửa.