nào. Thấy Dara còn chọc Boray thì không khí của cả ba đỡ phần nào u ám vì mấy cái chuyện buồn. Khỏi cần Dara khui ra, Phương cũng thừa hiểu chuyện khi nghe thấy Boray ở miết tận Sài Gòn mà lại chịu khó lại tận đây thăm mình. Cảm xúc của cậu nhóc cũng giống cảm xúc của Phương lúc này thôi. Phương vội đi lại gần Boray, nói: – Thôi… kệ ổng đi em… mình có ý tốt… ổng nghĩ gì kệ ổng… Nói rồi cô nắm tay Boray bước đi tiếp, lách qua người của Dara đang đứng. Dara nhìn cái dáng điệu uyển chuyển của