nữa là. Miên vừa ăn vừa suy nghĩ, đến lúc ăn cơm xong thì hắn đề nghị với cô: – Cô đi không? Tui dẫn cô ra bờ sông hóng gió cho biết đường… – Ơ… không được đâu… lát tui còn dạy học nữa… – Đi chút xíu thôi rồi cô lại về… có mất nhiều thì giờ đâu… Phương qua giờ mệt muốn chết. Hắn chịch cô miệt mài không nghĩ làm cô giờ đi chàng hảng luôn, chỉ muốn nằm chơi chút xíu lấy lại sức để lát còn dạy tụi thằng Sinh. Ấy vậy mà khi nghe hắn dụ ra bờ sông chơi, Phương cũng thấy ham ham làm sao ấy. Cô nhìn lại