phòng người ấy… có thò mặt ra bao giờ đâu mà quen với chả biết! 4 ngày trôi qua dài như 4 tháng… Khiến tôi cuồng chân như con chó bị xích… Tôi quyết định Phải ra ngoài hít thở… Ra bấm thang máy! – Ơ Hải Anh… (tôi mạnh dạn bắt chuyện khi thấy 1 cô bé khá cao ráo xinh xắn cũng đang chờ thang máy) – Ủa??? Cậu quen tôi hả (cô bé ấy trả lời) Gớm quen đéo đâu… con bé này phòng bên hôm nó nhận phòng… cùng tôi… để ý lúc check in nên tôi nhớ tên! – Cơ mà có đúng cậu là Hải Anh không đã… – Ừ… đúng rồi… mà