khác nữa xảy ra không. Liên nửa mong chờ buổi tối mau đến, lại nửa sợ nó đến quá sớm. Cũng chẳng biết bản thân mình thực sự mong chờ điều gì nữa. Mải nghĩ vẩn nghĩ vơ thì cũng về đến nhà. Liên bấm mã số cửa mở vào thì đã thấy Tuấn ngồi ở ghế salong đợi mẹ rồi. Vừa thấy mẹ ở cửa, cu cậu đã chạy ra, ôm chầm Liên vào lòng rồi thủ thỉ: – Mẹ, con nhớ mẹ quá. Một tay Liên cầm túi, một tay cầm đồ ăn mà Liên vừa mua ở chợ, hôm nay có con trai đến, Liên mua đồ ăn tươi về nấu cho con. Vì hai tay đều bận