Nghe vậy hắn bảo sẽ tìm giúp Linh rồi xắn tay vào làm luôn. Học thì lười mà việc này thì hăng hái lắm, hắn bò mọi ngóc ngách từ trên xuống dưới tìm. Linh thấy vậy thì cũng tăng thêm tí tẹo thiện cảm với hắn, đáp lại câu: “Thanks ông nhé” và cứ thế 2 người cũng tìm. Hắn mò từ đầu lớp đến cuối lớp nơi Linh đang đứng mà vẫn không tìm thấy nên bò dậy ngay cạnh Linh và bảo:
– Không biết rơi đâu mất rồi nhỉ?
Tìm một hồi không thấy Linh cũng đã chuẩn bị bỏ cuộc. Vụ con đô rê mon vừa ra khỏi đầu Linh đã ngay lập tức nhận ra mình đang đứng một mình ở cuối lớp tối tăm với Lâm béo (cái tên xuất hiện đầu tiên trong đầu Linh khi nhắc đến Lâm), Linh bất giác lui lại một nhịp và bảo:
– À à vậy chắc là mất rồi thôi mình không cần tìm nữa đâu. Về nhà đi không cũng muộn rồi!