Trong thâm tâm, Toàn luôn mong cho thời gian sẽ ngừng lại, không gian sẽ ngừng chuyển động để nó được yêu cô chủ nhiệm của nó nhiều hơn, kỹ hơn, lâu hơn. Trời mưa lớn đã làm điện cúp, ngọn đèn neon gắn nơi trần phòng ngủ cô Trâm tắt phụt đi, khiến cho mọi chỗ mọi nơi đều tối đen như mực đến nỗi có ngửa bàn tay lên cũng không thể nào trông thấy được.
Cô Trâm và Toàn đều biết là điện cúp, không gian tối om tối hù nhưng cả hai đồng mặc kệ, miễn là họ còn có nhau và vẫn yêu nhau là được rồi, không còn mong mỏi gì nữa cả. Không hiểu sao bóng tối dường như là làm cho hai cô trò thêm dạn dĩ, táo bạo hơn khi ở trong ánh sáng. Trong vòng tay của nhau, cô Trâm và Toàn hăng hái hơn, nồng nàn và cháy bỏng hơn, hai cô trò vừa thở hổn hển vừa mày mò nút lấy môi lấy lưỡi của nhau.