Lúc ấy tôi còn nhớ đồng hồ treo tường chỉ 11 giờ. Tôi ngủ thiếp đi, trong bụng nghĩ vui, thế là thoát được buổi học tiếng Ba Lan sáng nay. Chị Hiền vẫn nằm yên như vậy, ôm chặt lấy tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong lúc ngủ tôi nhớ có một lần bị đánh thức vì chị đẩy tôi nằm sang một bên. Kéo chăn đắp lại cho kín tôi, chị với tay choàng chiếc váy ngủ vào người rồi đi ra ngoài, khép cánh cửa lại. Đang mê ngủ, tôi mặc kệ chị hình như đang rửa bát đĩa trong bếp nghe lách cách