qua, rối chị ấy nói. “Nay không sai không nghỉ nhe.” Nghe chị nói như thế thì tôi nói. “Chất em sợ chị quá.” Nói rồi hai chị em ngồi nhậu, vừa nhậu vừa ăn, vừa nói chuyện cũng gần hết nửa thùng rồi, ngà ngà thì chị mới khóc nức nở. Rồi nói. “Chị buồn quá em ơi.” Rồi tôi hỏi. “Sau buồn nói em nghe coi. Cuộc sống mà buồn là không hay đâu đó.” Chị ấy nghe thế thì kể. “Chồng chị sao khi biết được chuyện mình có thể không đi lại được nửa thì, anh ấy rất buồn và chuyện số tiền em cho chị mượn